(Kính tặng anh PVĐ và những người lính đã đi qua chiến
tranh)
Nguyễn Thị Thanh Yến
Chàng sinh viên trở về phía sau cuộc chiến
Mắt khô không khốc khóc bạn mình
Những thằng đã hy sinh
Đứa phọt óc, đứa mất đầu, đứa lủng lẳng tim gan
Và những con giòi rung rúc
Những ẩn ức chiến tranh ám ảnh đến khôn cùng...
Rời bút nghiên khoác áo lính oai hùng
Chợt một ngày nhận ra hình như mình đang sai
Khi thằng bạn mình bắn vào em nó
Bà má Miền Nam khóc con đến khản lòng
Đồng đội ơi bao thằng đang nằm lại bìa rừng
Có đứa chỉ mong được chửi con một câu mà không thể
Đứa còn giọt nước cuối cùng cũng phải đánh răng không về bị ế
Có đứa còn chưa kịp mọc lông măng
"Chúng mày không về có trách tao chăng
Dẫu lành lặn bên ngoài nhưng tim tao tơi tả
Giá như được một lần ôm chúng mày mà đập phá
Thì có khi tao sẽ dễ quên hơn"...
Người lính trở về sau cuộc chiến cô đơn
Nỗi ám ảnh chiến tranh hằn sâu vào giấc ngủ
Có đồng đội đang hô xung phong rồi hy sinh
Khi khâm liệm mồm vẫn chữ O như ngày xưa tập đọc
Đồng đội ơi có người đang khóc
Nhưng khóc rồi liệu có nhẹ lòng hơn?
Người đàn ông trở về sau cuộc chiến không biết đến giận hờn
Nhưng đến tận bốn mươi năm sau
Vẫn ngác ngơ câu hỏi
Tại sao???
-----
T.Y.
-----
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét